1. Tôi ngẫm nghĩ những bức hiếp xảy ra trên đời. Xem kìa! Người bị bức hiếp, nước mắt đầm đìa! Nhưng không được ai an ủi. Kẻ bức hiếp cậy quyền hành bức hiếp họ! Nhưng không ai bênh vực họ.
2. Vậy tôi mừng cho người chết, Vì những người đã chết rồi, Có phước hơn những người hiện vẫn còn sống Trong cảnh áp bức.
3. Nhưng người có phước hơn cả hai hạng người kia Là người chưa sanh ra, Chưa từng chứng kiến những việc gian ác Xảy ra trên đời.
4. Tôi nhận thấy mọi việc con người thực hiện với công khó, tài năng, chỉ vì lòng ganh đua ham muốn, rồi cũng qua đi. Quả là phù vân, hư ảo, giống như đuổi theo luồng gió vậy.
5. “Kẻ dại ngồi khoanh tay, Tự gây thiệt hại cho mình.”
6. “Tốt hơn là nắm đầy trong một bàn tay với sự nghỉ ngơi, nhàn hạ, Còn hơn khổ nhọc cho đầy hai tay, Như thể cố công bắt gió.”
7. Ngẫm nghĩ sự đời tôi thấy đời phù vân, hư ảo:
8. Như một người kia sống đơn chiếc, Không con cái, không anh em, Thế nhưng cứ lao nhọc không ngừng, Mắt nhìn của cải không biết chán. Người chẳng hề tự hỏi “Vì ai mà tôi phải lao khổ nhọc nhằn, Nhịn ăn sung mặc sướng?” Quả là phù vân, hư ảo, một cuộc đời vất vả, lầm than, Một cách sống bi đát.