13. Tôi nhận thấy rằng khôn ngoan có ích hơn khờ dại, Cũng như ánh sáng có lợi hơn tối tăm.
14. Người khôn sáng nhìn thấy hướng mình đi, Còn kẻ khờ dại dò dẫm trong đêm tối. Tuy nhiên tôi cũng biết Rồi cả hai đều cùng chung một số phận.
15. Tôi tự nhủ: “Số phận kẻ dại cũng là số phận của tôi. Vậy thì khôn ngoan vượt trội như tôi được lợi ích gì?” Tôi tự đáp: “Đây cũng là phù vân, hư ảo.”
16. Thật vậy, không ai nhớ mãi người khôn hoặc kẻ dại, Vì chúng ta biết trong những ngày tới, người khôn kẻ dại đều sẽ bị lãng quên. Than ôi! Người khôn kẻ dại rồi cũng phải chết như nhau!
17. Vậy, tôi hầu như chán ghét cuộc sống, vì mọi việc xảy ra trên đời đều làm cho tôi khổ tâm. Mọi sự đều khó hiểu, khó như điều khiển chiều gió vậy.
18. Tôi cũng hầu như chán ghét mọi công trình tôi lao nhọc tạo ra trên đời vì rồi phải để lại tất cả cho kẻ đến sau.
19. Nào ai biết được người thừa kế khôn hay dại? Dù sao đi nữa, người vẫn cai quản mọi công trình tôi tạo nên nhờ khôn ngoan và lao khổ của tôi. Đây cũng là một điều hư ảo.
20. Ngẫm nghĩ lại, tôi chán ngán mọi công trình tôi lao khổ tạo ra trên đời này.
21. Có người đem khôn ngoan, tri thức, và tài năng ra tạo dựng cơ nghiệp, rồi để lại gia tài mình cho một người khỏi phải lao nhọc gì cả. Đây cũng là một điều hư ảo, một ngang trái thương đau.
22. Vậy có ích gì cho con người lao lực, lao tâm khổ nhọc trên đời này?
23. Suốt ngày, người gặp chuyện khổ tâm, công việc người làm đầy ưu phiền; ngay cả ban đêm, tâm trí người cũng chẳng được nghỉ ngơi. Đây cũng là một điều hư ảo.
24. Tốt nhất cho loài người là: ăn, uống, và vui thỏa trong công việc mình làm. Tôi nhận thấy đó là sự ban cho của Đức Chúa Trời
25. Thật vậy, nếu Đức Chúa Trời không ban cho, ai có thể ăn uống, sống an vui trên đời?
26. Vì Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan, tri thức, và niềm vui cho người nào đẹp lòng Ngài. Nhưng Ngài giao cho tội nhân công việc nhọc nhằn thu góp của cải để rồi ban lại cho người nào đẹp lòng Ngài. Đây cũng là một điều hư ảo, không thể hiểu nổi, như không ai điều khiển nổi chiều gió vậy.