1. Một người thường bị quở trách nhưng vẫn cứng đầu, Sẽ bị hủy diệt thình lình không phương cứu chữa.
2. Khi người công chính gia tăng dân chúng vui mừng; Nhưng khi kẻ ác cai trị, dân chúng than thở.
3. Người nào yêu thích sự khôn ngoan làm cho cha mình vui mừng; Nhưng kẻ kết bạn với phường đĩ điếm phá hoại của cải.
4. Nhờ công bình, vua làm cho đất nước bền vững; Nhưng kẻ tham nhũng hủy hoại quốc gia.
5. Kẻ nào nịnh hót người láng giềng, Tức là giăng lưới dưới chân người.
6. Kẻ ác mắc bẫy trong chính tội lỗi của hắn; Nhưng người công chính ca hát và vui mừng.
7. Người công chính biết quyền lợi của kẻ nghèo; Kẻ ác không có sự hiểu biết ấy.
8. Kẻ nhạo báng khơi ngọn lửa náo loạn trong thành lên; Nhưng người khôn ngoan đẩy lui cơn giận dữ.
9. Nếu một người khôn ngoan tranh tụng với một kẻ ngu dại; Chỉ đưa đến giận dữ, cười cợt và không có hòa giải.