10. Bàn tay của những bà hay thương xót Nấu con cái của chính họ. Thành thức ăn cho chính mình. Khi con gái tôi bị hủy diệt.
11. CHÚA đổ hết cơn thịnh nộ. Ngài trút hết cơn giận; Ngài nhen lửa tại Si-ôn, Lửa thiêu rụi nền móng thành.
12. Các vua trên đất không tin, Mọi người sống trên trần gian cũng không tin. Rằng kẻ thù địch có thể xâm chiếm Cổng thành Giê-ru-sa-lem.
13. Vì cớ tội lỗi của các tiên tri nàng, Vì cớ sự gian ác của các thầy tế lễ nàng. Là kẻ làm đổ ra, ngay giữa thành, Máu của người công bình.
14. Chúng đi lảo đảo Như người mù ngoài đường phố, Ô uế vì dính máu. Đến nỗi không ai dám sờ đến quần áo chúng.
15. “Đi chỗ khác! Ô uế!” họ thét lên với chúng; “Đi! Đi! Chớ sờ đến ta!” Thế là chúng sống lang thang, trốn chui trốn nhũi, Họ nói: “Chúng không được định cư giữa các dân!”
16. Chính CHÚA đã phân tán chúng, Ngài không còn đoái xem chúng nữa. Họ không tôn trọng các thầy tế lễ, Cũng không ưu đãi các trưởng lão.
17. Mắt chúng tôi trông đợi mỏi mòn, Sự cứu giúp chẳng hề đến. Chúng tôi ngóng trông, từ vọng canh, Một dân tộc chẳng hề cứu giúp.
18. Chúng bám sát chúng tôi từng bước, Đến nỗi chúng tôi không thể bước đi ngoài đường phố. Sự cuối cùng chúng tôi gần kề, Số những ngày chúng tôi đã trọn, Sự cuối cùng chúng tôi đã đến.
19. Những kẻ săn đuổi chúng tôi nhanh hơn Chim đại bàng trên trời, Chúng lùng bắt chúng tôi trên núi, Rình rập chúng tôi trong đồng vắng.
20. Hơi thở chúng tôi, người mà CHÚA xức dầu, Đã sập bẫy của chúng. Chúng tôi từng nói về người: “Chúng tôi sẽ sống, núp dưới bóng người, giữa các dân.”
21. Hãy đắc chí reo mừng, hỡi Ê-đôm, Hỡi ngươi là kẻ sống trong miền đất U-xơ! Nhưng rồi chén thịnh nộ cũng sẽ trao sang tay ngươi, Ngươi sẽ say và tự lột trần ra!