15. Ngài cho tôi ăn cỏ đắng chán chê, Uống ngải cứu đến phát ngấy.
16. Ngài mài răng tôi trên sỏi, Khiến tôi nằm co quắp trong tro.
17. Ngài ném tôi ra khỏi sự an lành, Tôi quên, không còn biết phước hạnh là gì.
18. Tôi tự nhủ: Sức chịu đựng tôi tiêu tan, Tôi không còn hy vọng gì nơi CHÚA cả.
19. Xin nhớ đến cảnh lưu đầy khốn khổ của tôi, Ngải cứu và cỏ đắng.
20. Tôi thật nhớ mãi, Và lòng tôi chùn xuống.
21. Nhưng điều này tôi sực nhớ, Do đó tôi hy vọng.
22. Vì cớ tình yêu thương thành tín của CHÚA, chúng tôi không bị tiêu diệt, Lòng thương xót Ngài chẳng dứt.
23. Nhưng tươi mới luôn mỗi buổi sáng; Sự thành tín Ngài lớn thay!
24. Tôi tự nhủ: “CHÚA là phần sản nghiệp của tôi, Do đó tôi hy vọng nơi Ngài.
25. CHÚA nhân từ đối với người trông đợi Ngài, Đối với người tìm kiếm Ngài.
26. Tốt thay cho người yên lặng hy vọng nơi Sự cứu giúp từ CHÚA!
27. Tốt thay cho người mang ách khi còn tráng kiện!
28. Người hãy ngồi riêng ra, yên lặng, Khi Ngài đặt ách trên người.
29. Người hãy đặt miệng kề bụi đất, Biết đâu còn hy vọng!
30. Người hãy đưa má cho người khác vả, Nín chịu sỉ nhục ê chề.
31. Vì Chúa không từ bỏ mãi mãi,
32. Nhưng dù Ngài gây đau khổ, Ngài sẽ thương xót Tùy theo tình yêu thành tín dư dật của Ngài.