12. Chúng không ngừng hỏi mẹ: “Thức ăn đâu? Thức uống ở đâu?” Giữa lúc chúng ngất đi như người bị thương Ngoài đường phố, Trong khi chúng trút hơi tàn Trong vòng tay người mẹ thân yêu.
13. Ta có chứng cớ gì nói với ngươi? Ta ví ngươi với ai, Hỡi Giê-ru-sa-lem? Ta so sánh ngươi với ai, Để có thể an ủi ngươi, Hỡi Si-ôn? Vì sự đổ nát ngươi nặng nề như sự thất bại của biển cả, Ai có thể chữa lành ngươi?
14. Các tiên tri ngươi đã xem cho ngươi Những sự hiện thấy giả dối và lừa đảo. Họ không vạch trần tội lỗi ngươi Để phục hồi vận mạng ngươi. Nhưng họ lại xem cho ngươi Những sự hiện thấy giả dối và gạt gẫm.
15. Những kẻ qua lại trên đường cái Phủi tay chế nhạo ngươi. Chúng xuýt xoa, lắc đầu, Nhạo báng Giê-ru-sa-lem; “Có phải đây là thành phố mà người ta gọi là: ‘Đẹp đẽ trọn vẹn, Niềm vui của cả thế giới’ không?”
16. Mọi kẻ thù địch ngươi Hả toác miệng chọc ngươi. Chúng xuýt xoa, nghiến răng Chúng thét lên: “Chúng ta đã hủy diệt nó! A! Đây chính là ngày chúng ta trông đợi! Chúng ta đã đạt tới đích! Chúng ta đã thấy tận mắt!”
17. CHÚA đã thi hành điều Ngài dự định. Ngài đã thực hiện lời Ngài cảnh cáo. Như Ngài đã truyền dạy từ những ngày xa xưa, Ngài phá đổ, chẳng xót thương. Ngài khiến kẻ thù vui mừng vì cớ ngươi. Ngài nâng cao sừng kẻ địch ngươi.