Ai 1:7-18 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)

7. Trong ngày lưu đày khốn khổ, nhục nhằn, Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi kho tàng quý báu, Từ thuở xa xưa. Khi dân nàng rơi vào tay quân địch, Không ai giúp đỡ nàng. Kẻ thù nhìn nàng, ngạo nghễ, Chúng cười nàng sụp đổ tan tành.

8. Giê-ru-sa-lem đã phạm tội trọng, Nên nàng phải trở thành một thứ trò cười. Mọi kẻ xưa kính trọng nàng, nay khinh dể cười chê, Vì chúng nhìn thấy nàng mình trần thân trụi. Chính nàng cũng rên rỉ, Và che mặt quay đi.

9. Váy nàng nhơ nhớp, Vì nàng chẳng hề nghĩ đến tương lai, Cho nên nàng đã rơi xuống thấp, thấp tận cùng đất đen; Nay không ai an ủi nàng. “Lạy CHÚA, xin đoái xem chúng con đau thương khốn khổ, Vì quân thù đắc thắng vênh vang!”

10. Kẻ thù đã giang tay cướp đoạt, Lấy hết mọi báu vật kho tàng. Nàng cũng nhìn thấy quân ngoại xâm Lấn vào đền thánh. Dù chính Ngài đã cấm chúng Không được vào nơi công hội của Ngài.

11. Toàn dân nàng rên xiết Đi tìm bánh nuôi thân. Họ mang cả báu vật đổi lấy thức ăn, Hầu mạng mình được sống. “Lạy CHÚA, xin đoái xem, Chúng con bị khinh chê, tủi hổ dường nào!”

12. “Này những kẻ qua đường, Hãy đến đây, nhìn kỹ mà xem, Có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ, Tôi đang gánh chịu bởi CHÚA, Trong ngày Ngài giận dữ, Ngài đã giáng trên tôi?

13. Từ trên cao Ngài cho lửa trời giáng xuống, Giáng sâu vào đến xương cốt của tôi. Dưới chân tôi, Ngài cho bủa lưới, Khiến tôi quay ngược lại đằng sau. Ngài bỏ tôi một mình, cô quạnh, Suốt cả ngày, đau đớn hao mòn.

14. Ngài theo dõi lỗi lầm tôi vấp phạm, Bàn tay Ngài buộc chặt tội ác tôi; Tội lỗi tôi thành gông cùm đeo cổ, Ngài khiến sức tôi ngày một mỏi mòn. Chúa phó tôi vào tay quân cường bạo, Quân thù nghịch, tôi không thể đối đầu.

15. Những dũng sĩ của tôi, Ngài chất lại thành đống như bó lúa. Chúa nhóm quân thù Đến nghiền nát các chàng trai. Nàng trinh nữ Giu-đa đã bị Chúa chà đạp Như thể ép nho trong bồn rượu.

16. Vì cớ mọi sự đó mà tôi khóc lóc, Nước mắt đầm đìa. Nhưng không ai gần tôi để mà an ủi, Không ai đem lại sức sống cho tôi. Con cái tôi đơn côi, sửng sốt, Vì kẻ thù đắc thắng tràn lan.”

17. Si-ôn đã giơ tay lên cầu cứu, Nhưng không ai đến an ủi nàng. CHÚA ra lệnh cho các nước láng giềng Trở nên thù địch của nhà Gia-cốp. Giê-ru-sa-lem đã thành Một thứ trò cười giữa vòng chúng.

18. CHÚA là Đấng công bình, Chính tôi là người phản nghịch. Hỡi các dân tộc, hãy lắng tai nghe, Hãy nhìn xem nỗi khổ đau tôi đang chịu đựng. Các con trai và con gái tôi Đã bị lưu đày.

Ai 1