9. nhưng tôi thà nài xin anh trên căn bản của tình yêu thì hơn –một người như tôi, Phao-lô, một người già, và bây giờ là một tù nhân của Ðức Chúa Jesus Christ–
10. Tôi nài xin anh cho Ô-nê-si-mu, con của tôi, đứa con tôi đã sinh ra trong xiềng xích.
11. Trước kia nó thật vô dụng đối với anh, nhưng bây giờ nó hữu ích cho cả anh và tôi.
12. Tôi gởi nó về lại với anh, như gởi theo lòng dạ của tôi.
13. Tôi muốn giữ nó lại với tôi, để nó thay anh giúp đỡ tôi trong lúc tôi bị xiềng xích vì Tin Mừng,
14. nhưng tôi không muốn làm điều gì khi chưa được anh đồng ý, để việc nghĩa của anh không vì miễn cưỡng, mà là tự nguyện.
15. Có lẽ vì cớ ấy mà nó phải tạm xa cách anh một thời gian, để anh sẽ có nó lại mãi mãi,
16. không phải như một tên nô lệ nữa, nhưng hơn một tên nô lệ, một anh em yêu dấu, đặc biệt là với tôi, huống chi là với anh, cả phần xác lẫn phần trong Chúa.
17. Vậy nếu anh còn xem tôi là bạn đồng lao, xin anh đón nhận nó như thể đón nhận tôi.
18. Nếu nó đã làm thiệt hại anh điều gì hoặc mắc nợ anh bao nhiêu, xin anh tính cho tôi.
19. Tôi, Phao-lô, chính tay tôi viết điều nầy, tôi sẽ trả cho anh. Còn chuyện anh nợ tôi cả cuộc đời của anh, tôi chưa bàn tới.
20. Phải, thưa anh, mong anh cho tôi được lợi nầy trong Chúa; xin làm phấn khởi lòng tôi trong Ðấng Christ.
21. Tôi viết thư nầy với niềm tin quả quyết rằng anh sẽ làm theo, và tôi biết anh sẽ làm hơn điều tôi xin.
22. Còn điều nầy nữa: xin anh chuẩn bị cho tôi một phòng, vì tôi tin rằng nhờ lời cầu nguyện của anh chị em, tôi sẽ được trả tự do để về với anh chị em.