24. Ngài nói, “Xin mọi người ra về, đứa trẻ không chết đâu, nó chỉ ngủ thôi.” Họ chế nhạo Ngài.
25. Sau khi đám đông đã được mời ra ngoài, Ngài vào và cầm tay đứa trẻ, đứa trẻ ngồi dậy.
26. Tin ấy được đồn ra khắp miền đó.
27. Ðức Chúa Jesus rời nơi đó ra đi; có hai người mù đi theo Ngài và kêu lớn, “Lạy Con Vua Ða-vít, xin thương xót chúng tôi.”
28. Khi Ngài vào trong nhà, hai người mù đến với Ngài. Ngài nói với họ, “Các ngươi tin Ta có thể làm được việc ấy sao?”Họ đáp, “Lạy Chúa, đúng vậy.”
29. Ngài sờ vào mắt họ và nói, “Các ngươi tin như thế nào, việc phải xảy ra cho các ngươi như thế ấy.”
30. Mắt họ liền được mở ra. Ðức Chúa Jesus nghiêm dặn họ, “Hãy coi chừng, đừng để ai biết việc nầy.”
31. Nhưng họ đi ra và đồn rao về Ngài khắp cả xứ.
32. Sau khi họ ra đi, nầy, người ta đem đến Ngài một người câm bị quỷ ám.
33. Khi quỷ bị đuổi ra, người câm nói được. Ðám đông kinh ngạc nói, “Chưa bao giờ thấy có việc như thế xảy ra trong I-sơ-ra-ên.”
34. Nhưng những người Pha-ri-si bôi bác, “Ông ấy cậy quyền của quỷ vương để trừ quỷ đó thôi.”
35. Ðức Chúa Jesus đi khắp các thành và các làng, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng của Vương Quốc, và chữa lành mọi người yếu đau và bịnh tật trong dân.
36. Thấy những đoàn dân đông đảo, Ngài động lòng thương xót họ, vì họ khốn cùng và tản lạc như chiên không có người chăn.
37. Ngài nói với các môn đồ Ngài, “Mùa gặt thật trúng, nhưng thợ gặt lại ít.
38. Vậy hãy cầu xin Chủ mùa gặt sai các thợ gặt vào cánh đồng của Ngài.”