37. Còn về sự sống lại của người chết, Mô-sê cũng đã cho thấy điều ấy trong đoạn kinh văn về bụi gai cháy khi ông gọi Chúa là Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của I-sác, và Ðức Chúa Trời của Gia-cốp.
38. Ðiều đó có nghĩa rằng Ðức Chúa Trời không phải là Ðức Chúa Trời của những kẻ chết, nhưng của những người sống, vì đối với Ngài, tất cả đều đang sống.”
39. Nghe vậy mấy thầy dạy giáo luật nói, “Thưa Thầy, Thầy giải đáp hay quá!”
40. Từ đó họ không dám chất vấn Ngài điều gì nữa.
41. Bấy giờ Ngài hỏi họ, “Làm thể nào người ta có thể nói Ðấng Christ là Con của Ða-vít,
42. trong khi chính Ða-vít đã nói trong Thánh Thi,‘Chúa phán với Chúa của tôi,“Hãy ngồi bên phải Ta,
43. Cho đến khi Ta đặt những kẻ thù của Con làm bệ chân Con.”’
44. Vậy Ða-vít đã gọi Ngài là ‘Chúa,’ làm thể nào Ngài là con của ông ấy được?”
45. Trong khi mọi người đang lắng nghe, Ngài nói với các môn đồ,
46. “Các ngươi hãy coi chừng các thầy dạy giáo luật, những người ưa dạo quanh trong chiếc áo dài lụng thụng, muốn được chào hỏi kính cẩn giữa chợ, luôn dành chỗ ngồi tôn trọng nhất trong hội đường, và thích ngồi bàn danh dự nơi đám tiệc.
47. Họ nuốt nhà các bà góa, mà lúc nào cũng làm ra vẻ đạo mạo bằng những bài cầu nguyện dài lê thê. Những người ấy sẽ nhận bản án nặng nề hơn.”