13. Tất cả những người ấy đã chết trong đức tin, chưa nhận được điều đã hứa cho mình, nhưng chỉ trông thấy và đón chào từ đàng xa; họ tự xưng là những kiều dân và những lữ khách trên đất.
14. Thật vậy những người nói như thế chứng tỏ rằng họ đang đi tìm một quê hương cho họ.
15. Nếu họ đã nghĩ đến quê hương mà họ từ đó ra đi, chắc hẳn họ đã có cơ hội trở về.
16. Nhưng bấy giờ họ mong ước một quê hương tốt hơn, đó là quê hương trên trời. Vì thế Ðức Chúa Trời không hổ thẹn khi được gọi là Ðức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã chuẩn bị cho họ một thành.
17. Bởi đức tin Áp-ra-ham, khi bị thử thách, đã đem dâng I-sác, tức người đã nhận được những lời hứa đem dâng đứa con một của mình.
18. Về đứa con đó Ðức Chúa Trời đã phán với ông,“I-sác sẽ là người sinh ra dòng dõi mang tên ngươi.”
19. Ông đã nghĩ rằng Ðức Chúa Trời có quyền làm cho người chết sống lại; nói theo nghĩa bóng, ông đã nhận lại con mình.
20. Bởi đức tin I-sác chúc phước cho Gia-cốp và Ê-sau về những việc tương lai.
21. Bởi đức tin, lúc gần qua đời, Gia-cốp chúc phước cho mỗi con trai của Giô-sép, và ông vịn vào đầu cây gậy của ông mà thờ phượng.
22. Bởi đức tin, lúc gần qua đời, Giô-sép nói trước về cuộc xuất hành của con cháu I-sơ-ra-ên và truyền cho họ phải mang hài cốt của ông theo.
23. Bởi đức tin, khi Mô-sê sinh ra, cha mẹ ông đã giấu ông ba tháng, vì họ thấy đứa bé xinh đẹp, và họ không sợ sắc lịnh của vua.
24. Bởi đức tin Mô-sê, khi khôn lớn, đã từ bỏ danh hiệu con trai của công chúa Pha-ra-ôn.
25. Ông thà chọn bị ngược đãi với dân của Ðức Chúa Trời hơn là thụ hưởng vui sướng tạm thời của tội lỗi.
26. Ông coi sự sỉ nhục của “người được xức dầu lựa chọn làm người giải cứu và lãnh đạo” cao quý hơn của cải trong các kho tàng của Ai-cập, vì ông chăm chú vào phần thưởng tương lai.