Hê-Bơ-Rơ 11:1-16 Ban Dich 2011 (BD2011)

1. Ðức tin là bảo đảm chắc chắn cho những gì chúng ta hy vọng và bằng chứng cho những gì không thấy được.

2. Nhờ đức tin các bậc tiền nhân đã được Chúa chấp nhận.

3. Nhờ đức tin chúng ta biết vũ trụ đã được dựng nên bởi lời Ðức Chúa Trời, và những gì thấy được đã đến từ những gì không thấy được.

4. Bởi đức tin A-bên dâng lên Ðức Chúa Trời một lễ vật hiến tế tốt hơn lễ vật của Ca-in, nhờ đó ông được xem là người công chính; Ðức Chúa Trời chấp nhận lễ vật hiến tế của ông, và qua hành động đức tin, ông vẫn còn nói dù đã chết.

5. Bởi đức tin Ê-nóc được cất lên và không phải trải qua sự chết; người ta không tìm ra ông, vì Ðức Chúa Trời đã cất ông lên. Số là trước khi được cất lên, ông đã được chứng là một người sống đẹp lòng Ðức Chúa Trời.

6. Không có đức tin thì không thể nào sống đẹp lòng Ðức Chúa Trời, vì ai đến gần Ðức Chúa Trời phải tin rằng Ngài thực hữu, và Ngài là Ðấng ban thưởng cho những ai tìm kiếm Ngài.

7. Bởi đức tin Nô-ê được Ðức Chúa Trời báo trước về những việc ông chưa thấy; với lòng thành tâm kính sợ ông đã đóng một chiếc tàu để cứu gia đình ông. Bằng hành động đức tin ông đã lên án thế gian, và ông trở thành người thừa kế sự công chính nhờ đức tin.

8. Bởi đức tin Áp-ra-ham đã vâng lời khi được gọi và đi đến xứ ông sẽ nhận làm sản nghiệp; ông ra đi mà không biết mình đi đâu.

9. Bởi đức tin ông cư ngụ trong xứ đã hứa cho ông như một kiều dân sống ở ngoại quốc, và ở trong các trại; I-sác và Gia-cốp, những người cùng thừa hưởng lời hứa với ông, cũng đã sống như vậy;

10. vì ông trông đợi một thành có nền tảng vững chắc do chính Ðức Chúa Trời thiết kế và xây dựng.

11. Bởi đức tin ngay cả Sa-ra, vốn là một người hiếm muộn, đã nhận khả năng sinh con trong tuổi đã cao, vì bà tin rằng Ðấng đã hứa với bà là thành tín.

12. Bởi vậy từ một người tưởng như chỉ chờ chết lại có thể sinh ra một dòng dõi đông như sao trên trời và nhiều như cát bờ biển, không sao đếm hết được.

13. Tất cả những người ấy đã chết trong đức tin, chưa nhận được điều đã hứa cho mình, nhưng chỉ trông thấy và đón chào từ đàng xa; họ tự xưng là những kiều dân và những lữ khách trên đất.

14. Thật vậy những người nói như thế chứng tỏ rằng họ đang đi tìm một quê hương cho họ.

15. Nếu họ đã nghĩ đến quê hương mà họ từ đó ra đi, chắc hẳn họ đã có cơ hội trở về.

16. Nhưng bấy giờ họ mong ước một quê hương tốt hơn, đó là quê hương trên trời. Vì thế Ðức Chúa Trời không hổ thẹn khi được gọi là Ðức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã chuẩn bị cho họ một thành.

Hê-Bơ-Rơ 11