Ha-Ba-Cúc 3:6-16 Ban Dich 2011 (BD2011)

6. Ngài dừng lại, đất bèn rúng động;Ngài đưa mắt nhìn, các nước đều run lên cầm cập.Các rặng núi vững thiên thu bỗng chao đảo vỡ tan;Các ngọn đồi vạn cổ đột nhiên chìm sụp xuống.Mỗi khi Ngài ra đi, quyền uy của Ngài đời đời vẫn vậy.

7. Con đã thấy các lều của Cư-san gặp hoạn nạn;Các tấm màn trại trong xứ Mi-đi-an run rẩy.

8. Lạy CHÚA, phải chăng Ngài bực mình với các sông?Hay Ngài nổi giận với các sông?Hay Ngài nổi cơn thịnh nộ với biển cả,Ðến nỗi Ngài phải cỡi lên các chiến mã của Ngài;Ngài ngự lên các xa giá chiến thắng của Ngài ra đi?

9. Ngài lấy cây cung của Ngài ra;Ngài lắp các mũi tên vào và giương lên chực bắn;Ngài dùng các dòng sông để xẻ đất ra.

10. Các rặng núi thấy Ngài liền run lên cầm cập;Các sông suối vội vàng cuồn cuộn trôi qua;Biển sâu trỗi tiếng gào vang và cất cao các đợt sóng;

11. Mặt trời và mặt trăng đứng yên tại chỗ trước ánh sáng của các mũi tên Ngài bay vụt qua,Trước ngọn giáo Ngài lòe sáng lướt qua.

12. Trong cơn thịnh nộ Ngài đi thị sát trái đất;Trong cơn nổi giận Ngài chà đạp các quốc gia.

13. Ngài đến để giải cứu dân Ngài,Ðể giải thoát những người được xức dầu của Ngài.Ngài đập nát đầu các thủ lãnh của phường gian ác,Lật nhà của chúng lên đến bày rõ cả nền. (Sê-la)

14. Ngài dùng cây lao của chúng phóng xuyên sọ kẻ chỉ huy của chúng,Ðang lúc chúng tấn công con như vũ bão để xua đuổi con đi, Chúng đắc chí hả hê như bọn ăn nuốt người khốn cùng mà không ai hay biết.

15. Ðoàn chiến mã của Ngài xông qua biển cả;Những ngọn sóng cao ngút ngàn đều rẽ tạt hai bên.

16. Nghe điều đó, người con run lên cầm cập,Nghe tin ấy truyền về, môi con run lập cập, nói chẳng nên lời;Xương cốt con bỗng dưng như bị mục nát;Ðôi chân con cứ run lên, không kiềm chế được chút nào.Con yên lặng chờ ngày tai họa đến,Ðến trên dân đã xâm chiếm chúng con.

Ha-Ba-Cúc 3