3. Cũng thế, tôi đã bị định cho những tháng ngày vô nghĩa,Những đêm của tôi là những đêm đau khổ triền miên.
4. Mỗi khi nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi, “Không biết mình sẽ thức dậy và đêm sẽ qua chăng?”Rồi tôi trằn trọc và trăn trở mãi cho đến sáng.
5. Thịt tôi bị bao bọc bằng giòi và vảy ghẻ cùng mình,Da tôi bị mưng mủ và lở loét khắp nơi.
6. Những ngày của đời tôi qua nhanh hơn con thoi của thợ dệt,Và chúng chấm dứt trong vô vọng não nùng.
7. Ôi, xin nhớ lại, đời con chỉ dài bằng một hơi thở;Mắt con sẽ không bao giờ thấy phước hạnh nữa sao?
8. Mắt của Ðấng đã từng thấy con sẽ không còn thấy con đâu nữa,Ðang khi mắt Ngài nhìn con, con tan biến, chẳng còn gì.
9. Như mây tan và biến mất thể nào,Kẻ xuống âm phủ sẽ không trở lên cũng thể ấy.
10. Nó sẽ không trở về nhà nó nữa;Nơi nó ở sẽ không nhận biết nó nữa.
11. Vì thế con sẽ không kiềm hãm môi miệng của con nữa,Con sẽ nói ra trong lúc tâm linh con thống khổ âu sầu.Con sẽ phàn nàn trong khi tâm hồn con buồn rầu cay đắng.
12. Con đâu phải là biển cả hay cá sấu dưới biển,Mà Ngài phải lập kẻ canh chừng con từng phút từng giây?
13. Khi con nói, “Giường của mình sẽ làm cho mình được an ủi,Nệm của mình sẽ làm cho mình vơi nhẹ bớt buồn đau,”
14. Thì Ngài lại làm cho con sợ hãi vì những cơn ác mộng,Ngài làm cho con kinh hoàng vì những khải tượng hãi hùng.
15. Vì vậy con thà bị treo cổ và chết phứt cho rồi,Hơn là cứ sống trong xương thịt mà đau đớn thế nầy.
16. Con chán ghét đời sống của con rồi;Con không muốn sống cao niên trường thọ nữa.Xin buông con ra, để mặc cho con sống hay chết,Vì đời con chỉ dài bằng một hơi thở.