11. Vì thế con sẽ không kiềm hãm môi miệng của con nữa,Con sẽ nói ra trong lúc tâm linh con thống khổ âu sầu.Con sẽ phàn nàn trong khi tâm hồn con buồn rầu cay đắng.
12. Con đâu phải là biển cả hay cá sấu dưới biển,Mà Ngài phải lập kẻ canh chừng con từng phút từng giây?
13. Khi con nói, “Giường của mình sẽ làm cho mình được an ủi,Nệm của mình sẽ làm cho mình vơi nhẹ bớt buồn đau,”
14. Thì Ngài lại làm cho con sợ hãi vì những cơn ác mộng,Ngài làm cho con kinh hoàng vì những khải tượng hãi hùng.
15. Vì vậy con thà bị treo cổ và chết phứt cho rồi,Hơn là cứ sống trong xương thịt mà đau đớn thế nầy.
16. Con chán ghét đời sống của con rồi;Con không muốn sống cao niên trường thọ nữa.Xin buông con ra, để mặc cho con sống hay chết,Vì đời con chỉ dài bằng một hơi thở.
17. Loài người là gì mà Ngài coi trọng như vậy?Tại sao Ngài phải bận tâm lưu ý đến con người?
18. Tại sao mỗi sáng Ngài phải thăm viếng nó?Tại sao Ngài phải thử nghiệm nó từng phút từng giây?
19. Ngài sẽ không ngoảnh mặt khỏi con cho đến bao lâu nữa?Sao không để con yên thân cho đến khi con nuốt xong nước bọt của mình?
20. Nếu con phạm tội thì mặc kệ con, chứ can hệ gì đến Ngài?Ôi Ðấng Dò Xét Loài Người, tại sao Ngài lại chọn con làm mục tiêu?Tại sao con lại trở thành một gánh nặng của Ngài?
21. Tại sao Ngài không tha thứ những vi phạm của con và vứt bỏ tội lỗi của con cho rồi?Vì chẳng mấy chốc nữa con sẽ bị vùi tan trong đất bụi;Bấy giờ dù Ngài có vất vả tìm kiếm con, con sẽ không còn.