8. Ai đóng các cửa đại dương để giữ nước lại,Khi nước cuộn cuộn từ trong lòng biển trào ra,
9. Khi Ta lấy mây trời làm y phục cho nó,Và lấy tối tăm mù mịt làm khăn quấn quanh nó,
10. Khi Ta định giới hạn cho nó,Gài các then, và khóa các cửa của nó;
11. Bấy giờ Ta phán, “Ngươi chỉ được đến đây, chứ không được tiến xa hơn nữa;Các đợt sóng ngạo nghễ của ngươi phải dừng lại ở đây”?
12. Từ khi chào đời ngươi có bao giờ ra lịnh cho buổi sáng,Và định nơi nào cho mặt trời sẽ tỏa ánh bình minh,
13. Ðể nó tỏa sáng khắp bốn phương trên đất,Và giũ sạch bọn gian ác khỏi mặt đất chăng?
14. Trái đất biến dạng như đất sét bị in hằn dưới ấn;Muôn vật lộ ra rực rỡ như chiếc áo đẹp nhiều màu.
15. Hừng đông đến xua tan tia sáng của phường gian ác,Ðể cánh tay giơ cao của kẻ bạo ngược bị gãy đi.
16. Có khi nào ngươi đã vào tận các nguồn của biển cả,Hoặc bước đi trong các đáy của vực sâu?
17. Cửa của tử thần có bao giờ lộ ra cho ngươi thấy?Cổng của sự chết ngươi đã có dịp nhìn thấy chưa?
18. Ngươi có biết mặt đất rộng đến mức nào không?Nếu ngươi biết tất cả những điều ấy, hãy nói cho Ta nghe đi.
19. Con đường nào dẫn đến nơi ánh sáng ở?Còn tối tăm ngụ tại nơi nào?
20. Ngươi có thể dẫn chúng về nơi chúng ở,Ngươi có biết đường nào đưa về nhà chúng hay chăng?
21. Dĩ nhiên là ngươi biết tất cả những điều ấy rồi phải không?Bởi vì ngươi đã sinh ra trước chúng kia mà!Và những ngày của đời ngươi nhiều vô kể phải không?
22. Có bao giờ ngươi đã vào các kho chứa tuyết?Hay đã khi nào ngươi thấy các kho chứa mưa đá?
23. Ngươi có biết đó là những thứ Ta để dành cho kỳ hoạn nạn,Cho ngày chiến trận và giặc giã chăng?