21. Vì nó có thể làm gì được cho gia đình của nó sẽ còn ở lại,Sau khi nó ra đi vì tuổi thọ của nó đã hết rồi chăng?
22. Ai dám dạy Ðức Chúa Trời thế nào là hiểu biết,Trong khi chính Ngài phán xét các đấng ở trên cao chăng?
23. Có người chết đi trong khi tràn đầy sức lực;Sống an nhàn và rất mực an ninh.
24. Thân thể của người ấy thật phương phi mập mạnh;Xương tủy người ấy đầy nhựa sống tuôn tràn.
25. Trong khi có người khác lại qua đời trong đắng cay đói khổ;Suốt cuộc đời không được hưởng một chút phước hạnh gì.
26. Rồi cả hai cùng bị chôn vùi vào bụi đất,Ðể mặc cho giòi bọ rúc rỉa thịt mình.
27. Này, tôi biết rõ các anh đang nghĩ gì;Tôi biết ngay cả ý các anh định dùng để chứng tỏ tôi sai.
28. Vì các anh hỏi, “Nhà của người quyền quý ở đâu?Còn lều của phường gian ác ở nơi nào?”
29. Các anh chưa hề hỏi những khách lữ hành sao?Các anh không chấp nhận các bằng chứng của họ ư?
30. Chẳng phải kẻ ác đã được để dành cho ngày hủy diệt sao?Há nó được thoát nạn trong ngày thịnh nộ sao?
31. Ai dám nói thẳng vào mặt nó về nếp sống gian ác của nó?Ai có thể báo trả nó về những khổ đau nó gây ra cho người khác?
32. Thế mà khi chết nó lại được khiêng đến tận nơi phần mộ;Và có người được cắt đặt để canh gác mồ mả của nó.
33. Những cục đất trong thung lũng thật êm ái cho nó;Biết bao người theo sau nó và vô số người đi trước nó để tiễn đưa nó vào nơi an nghỉ cuối cùng.
34. Vì thế, những lời an ủi của các anh đối với tôi đều vô ích;Những giải đáp của các anh chẳng giúp cho tôi được gì, vì thảy đều không đúng.