Gióp 14:8-19 Ban Dich 2011 (BD2011)

8. Tuy dưới lòng đất, rễ đã già cằn cỗi;Trên mặt đất, thân cây tưởng như đã chết rồi;

9. Tuy nhiên, vừa có nước là nó đâm chồi nảy lộc;Các nhánh mới mọc ra giống như một cây non.

10. Nhưng khi con người chết là rã tan thành cát bụi;Khi đã trút hơi thở cuối cùng, con người có còn ở đâu chăng?

11. Giống như nước ở hồ lớn bị bốc hơi vơi bớt,Giống như nước ở dòng sông bị cạn và khô đi,

12. Cũng vậy, một khi đã nằm xuống, con người sẽ không còn trỗi dậy;Dù đến khi các tầng trời không còn nữa, họ vẫn không thức dậy hoặc được kêu thức dậy.

13. Ôi ước gì Ngài giấu kín con trong âm phủ;Ước gì Ngài che kín con cho đến khi cơn giận của Ngài qua đi.Ước gì Ngài định thời hạn cho con và nhớ lại con.

14. Nếu một người chết đi, người ấy sẽ sống lại được chăng?Suốt những ngày con chịu gian lao vất vả, con vẫn chờ đợi cho đến khi con được giải thoát.

15. Ngài sẽ gọi và con sẽ trả lời Ngài;Ngài sẽ mong muốn tác phẩm do tay Ngài tạo nên.

16. Vì bây giờ mỗi bước của con đều được Ngài đếm cả,Lẽ nào Ngài lại không bỏ qua tội lỗi của con sao?

17. Tội lỗi của con Ngài niêm phong trong bọc;Vi phạm của con Ngài che đậy bít bùng.

18. Nhưng như núi lở và vỡ tan thành bụi thế nào,Như vầng đá to bị dời khỏi chỗ nó thế nào,

19. Như nước chảy mãi khiến đá phải mòn thế nào,Như dòng nước chảy xiết cuốn đi biết bao đất cát thế nào,Ngài làm tiêu tan hy vọng của loài người cũng thể ấy.

Gióp 14