1. Lời của CHÚA phán với Giô-na con trai A-mi-tai rằng,
2. “Hãy đứng dậy, đi đến thành lớn Ni-ni-ve, lớn tiếng rao giảng phản đối nó, vì tội ác nó đã lên thấu trước mặt Ta.”
3. Nhưng Giô-na đứng dậy bỏ trốn qua Tạt-si để lánh mặt CHÚA. Ông đi xuống Gióp-pa; gặp một chiếc tàu sắp sửa đi Tạt-si, ông trả tiền vé, rồi xuống tàu để đi Tạt-si với họ hầu lánh mặt CHÚA.
4. Bấy giờ CHÚA sai một trận cuồng phong rất dữ dội thổi trên mặt biển; và trận bão lớn xảy ra khiến chiếc tàu gần vỡ.
5. Các thủy thủ đều sợ hãi; ai nấy kêu cầu thần của họ. Sau đó, họ quăng các hàng hóa trong tàu xuống biển để tàu nhẹ bớt. Trong khi ấy Giô-na đã xuống dưới lòng tàu và nằm ngủ mê man.
6. Bấy giờ vị thuyền trưởng đến gần ông và nói, “Sao ông còn nằm đó mà ngủ? Hãy thức dậy và cầu khẩn thần của ông. Không chừng thần của ông sẽ đoái đến chúng ta, và chúng ta sẽ không bị chết chăng?”
7. Sau đó, họ nói với nhau, “Hãy đến, chúng ta hãy bắt thăm, để biết do ai mà tai vạ nầy xảy đến với chúng ta.” Vậy họ bắt thăm, và thăm trúng nhằm Giô-na.
8. Bấy giờ họ nói với ông, “Hãy nói cho chúng tôi biết vì cớ gì tai vạ nầy xảy đến với chúng ta? Ông làm nghề gì? Ông từ đâu đến? Ông thuộc nước nào? Ông là dân nào?”
9. Ông đáp, “Tôi là người Hê-bơ-rơ. Tôi kính sợ CHÚA, Ðức Chúa Trời trên trời. Chính Ngài đã dựng nên biển và đất khô.”
10. Những người ấy liền sợ. Họ hỏi ông, “Ông đã làm gì?” Thế là họ biết ông đang tìm cách lánh mặt CHÚA, vì ông đã khai cho họ như vậy.
11. Biển càng lúc càng động dữ dội hơn, nên họ hỏi ông, “Chúng tôi phải làm gì với ông, để biển lặng xuống?”
12. Ông trả lời, “Hãy bắt tôi và quăng tôi xuống biển, biển sẽ yên lặng cho các ông, vì tôi biết rằng ấy là tại tôi mà các ông gặp phải trận bão lớn nầy.”
13. Dầu vậy, những người ấy vẫn cố gắng chèo chiếc tàu vào bờ, nhưng họ không thể nào chèo vào được, vì biển càng lúc càng nổi lên dữ dội hơn.