1. Về Mô-áp, CHÚA các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên phán thế nầy,“Hỡi ôi Nê-bô, vì nó bị tàn phá mất rồi!Ki-ri-a-tha-im phải chuốc lấy hổ thẹn, vì nó bị chiếm đóng;Thành kiên cố phải mang lấy hổ nhục và bị phá hủy.
2. Niềm kiêu hãnh của Mô-áp không còn nữa.Ở Hếch-bôn, người ta bàn mưu chống lại nó, ‘Hãy đến, chúng ta hãy tiêu diệt nó, để nó không còn là một quốc gia nữa.’Còn ngươi, hỡi Mát-mên, ngươi sẽ bị tiêu diệt;Gươm giáo sẽ đuổi theo ngươi.
3. Ở Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng khóc la,‘Tàn phá và đại diệt vong!’
4. ‘Mô-áp bị tiêu diệt mất rồi!’Các trẻ con trong nước của nàng kêu la như vậy.
5. Trên đường lên Ðèo Lu-hít, người ta vừa đi vừa khóc thút thít;Trên đường xuống Dốc Hô-rô-na-im, người ta nghe tiếng quân thù kêu réo nhau bảo tận diệt.
6. Hãy chạy trốn!Hãy cứu lấy mạng mình!Hãy làm như con lừa rừng trốn tránh trong đồng hoang!
7. Số là ngươi đã cậy vào thành quả của ngươi và của cải của ngươi,Cho nên ngươi đáng bị quân thù chiếm đoạt;Thần Kê-mốt sẽ bị bắt đem đi lưu đày,Luôn với các tư tế của nó và những kẻ lãnh đạo của nó.