15. “Hỡi con gái Si-ôn, đừng sợ! Nầy, Vua ngươi đến, cỡi trên lừa tơ.”
16. Lúc đầu các môn đồ Ngài không hiểu những điều ấy; nhưng sau khi Ðức Chúa Jesus đã được vinh hiển, họ nhớ ra rằng những điều ấy đã được chép về Ngài, và người ta đã làm thành những điều ấy cho Ngài.
17. Ðám đông có mặt với Ngài lúc Ngài gọi La-xa-rơ ra khỏi phần mộ và khiến ông sống lại từ cõi chết đi làm chứng.
18. Vì lẽ ấy dân chúng lũ lượt kéo ra nghênh đón Ngài, bởi họ nghe nói Ngài đã làm phép lạ ấy.
19. Thấy vậy những người Pha-ri-si nói với nhau, “Quý vị có thấy là quý vị chẳng làm được gì chăng? Kìa, cả thiên hạ đều chạy theo ông ấy!”
20. Trong số những người đến thờ phượng trong kỳ lễ có mấy người Hy-lạp.
21. Mấy người ấy đến gặp Phi-líp, là người quê ở Bết-sai-đa miền Ga-li-lê, và yêu cầu rằng, “Thưa ông, chúng tôi mong được gặp Ðức Chúa Jesus.”
22. Phi-líp nói với Anh-rê, rồi Anh-rê và Phi-líp cùng đến thưa với Ðức Chúa Jesus.
23. Ðức Chúa Jesus trả lời họ rằng, “Giờ Con Người được vinh hiển đã đến.
24. Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu hạt lúa mì kia không gieo xuống đất và chết đi, nó chỉ là một hạt; nhưng nếu chết đi, nó sẽ kết quả nhiều.
25. Ai yêu mạng sống mình sẽ mất nó; nhưng ai ghét mạng sống mình trong thế gian nầy sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời.
26. Nếu ai phục vụ Ta, người ấy phải theo Ta; Ta ở đâu, tôi tớ Ta cũng ở đó. Nếu ai phục vụ Ta, Cha Ta sẽ tôn quý người ấy.
27. Bây giờ tâm hồn Ta xúc động. Ta sẽ nói gì đây? ‘Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ nầy, nhưng chính vì mục đích ấy mà Con đã đến giờ nầy.