22. Bấy giờ cơn giận của Ðức Chúa Trời bừng lên vì ông đã ra đi. Thiên Sứ của CHÚA đứng trên đường để cản trở ông. Vả, lúc ấy ông đang cỡi con lừa cái của ông, và có hai người đầy tớ đi theo.
23. Con lừa thấy vị thiên sứ đứng chận giữa đường, trong tay cầm một thanh gươm trần, con lừa bèn tránh ra khỏi đường và đi tẻ vào trong ruộng. Ba-la-am bèn đánh con lừa và bắt nó phải quay lên đường trở lại.
24. Sau đó Thiên Sứ của CHÚA đứng chận ở một chỗ đường hẹp, giữa hai vườn nho, hai bên đều có vách đá.
25. Khi con lừa thấy Thiên Sứ của CHÚA, nó nép sát vào trong vách, làm cho chân của Ba-la-am bị ép vào vách đá, nên ông đánh nó nữa.
26. Thiên Sứ của CHÚA đi xa một khoảng nữa, đứng chận ở một chỗ thật hẹp, không cách nào nép qua bên phải hay bên trái được.
27. Khi con lừa thấy Thiên Sứ của CHÚA, nó khuỵu xuống dưới Ba-la-am. Ba-la-am nổi giận, lấy cậy gậy của ông, và đánh con lừa.
28. Bấy giờ CHÚA mở miệng con lừa, và nó nói với Ba-la-am, “Tôi có làm gì ông, mà ông đánh tôi ba lần?”
29. Ba-la-am trả lời con lừa, “Bởi vì mầy coi thường tao. Giá mà tao có cây gươm trong tay, tao đã giết mầy rồi.”
30. Nhưng con lừa nói với Ba-la-am, “Có phải tôi là con lừa của ông mà từ trước đến nay ông vẫn cỡi không? Tôi có thói trở chứng với ông như vậy chăng?”Ông đáp, “Không.”
31. Bấy giờ CHÚA mở mắt Ba-la-am, và ông thấy Thiên Sứ của CHÚA đứng giữa đường, trong tay cầm một thanh gươm trần; ông liền cúi đầu, rồi nằm sấp mặt xuống đất.
32. Thiên Sứ của CHÚA nói với ông, “Tại sao ngươi đánh con lừa của ngươi ba lần? Ta đi ra để cản ngươi, bởi vì đường lối của ngươi không ngay thẳng trước mặt Ta.