7. Dân chúng đến với Mô-sê và nói, “Chúng tôi đã phạm tội khi nói những lời chống nghịch CHÚA và chống nghịch ông. Xin ông cầu xin CHÚA để Ngài khiến những rắn độc đó lìa khỏi chúng tôi.” Vậy Mô-sê cầu nguyện cho dân.
8. CHÚA phán với Mô-sê, “Hãy làm một con rắn lửa, rồi treo nó lên một cây sào. Hễ ai bị rắn độc cắn mà nhìn vào con rắn lửa treo trên cây sào ấy, thì sẽ sống.”
9. Vậy Mô-sê làm một con rắn bằng đồng, rồi treo nó lên một cây sào; hễ ai bị rắn độc cắn mà ngước nhìn vào con rắn bằng đồng thì được sống.
10. Dân I-sơ-ra-ên nhổ trại ra đi và đến đóng trại tại Ô-bốt.
11. Họ nhổ trại rời Ô-bốt và đến đóng trại tại I-giê A-ba-rim, một vùng đồng hoang sát biên thùy phía đông xứ Mô-áp.
12. Rồi từ đó họ nhổ trại và đến đóng trại tại Xa-rết, một thung lũng có suối nước.
13. Từ đó họ nhổ trại ra đi và đến đóng trại phía bên kia Sông Ạc-nôn, một vùng trong đồng hoang dính liền với biên giới của lãnh thổ dân A-mô-ri, vì Sông Ạc-nôn là biên giới của Mô-áp, phân ranh giữa dân Mô-áp và dân A-mô-ri.
14. Vì thế, trong Sách Chiến Sử của CHÚA đã có chép rằng:“Qua-hép ở Su-pha và những suối nước ở Ạc-nôn;
15. Những dòng suối chảy dài đến tận thủ phủ của A-rơ, thành nằm ở biên thùy của Mô-áp.”