27. Vậy người ta dang xa khỏi chỗ ở của Cô-ra, Ða-than, và A-bi-ram. Bấy giờ Ða-than và A-bi-ram đi ra đứng trước cửa trại mình, cùng với vợ, các con, và các trẻ thơ của họ.
28. Mô-sê nói, “Nhờ điều nầy anh chị em sẽ biết rằng CHÚA đã sai tôi làm những việc đó, chứ chẳng phải tôi tự làm theo ý mình:
29. Nếu những người nầy chết theo công lệ thường tình, hoặc nếu họ chết như bao nhiêu người khác, thì CHÚA đã chẳng sai tôi.
30. Nhưng nếu CHÚA làm một việc mới, chẳng hạn như đất mở miệng ra nuốt họ, nuốt luôn tất cả những gì thuộc về họ, và họ bị nuốt sống xuống âm phủ, bấy giờ anh chị em sẽ biết rằng những kẻ đó đã khinh bỉ CHÚA.”
31. Vừa khi ông nói những lời ấy xong, đất bên dưới họ liền nứt ra.
32. Ðất mở miệng nuốt chửng họ cùng với những gì thuộc về nhà họ, tức mọi người trong gia đình của Cô-ra và tất cả đồ vật của họ.
33. Vậy tất cả những gì thuộc về họ đều bị nuốt sống xuống âm phủ; rồi đất khép lại, và họ bị diệt mất khỏi hội chúng.
34. Tất cả những người I-sơ-ra-ên đứng quanh họ thấy vậy bèn vụt chạy và khóc la, “Hãy coi chừng, kẻo đất cũng nuốt chúng ta.”
35. Kế đó một ngọn lửa từ nơi CHÚA lòe ra thiêu sống hai trăm năm mươi người đang dâng hương.
36. Bấy giờ CHÚA phán với Mô-sê,
37. “Hãy bảo Ê-lê-a-xa con trai Tư Tế A-rôn lấy các lư hương ra khỏi những chỗ đang cháy, rồi phân tán mỏng lửa ra, vì các lư hương đó đã trở nên thánh,
38. tức các lư hương của những kẻ tội lỗi đã hại chết chính mình. Hãy lấy chúng làm thành những tấm đồng dát mỏng, rồi đem bọc bàn thờ, vì chúng đã được dùng để dâng trước mặt CHÚA, và chúng đã nên thánh. Rồi chúng sẽ thành một dấu cho dân I-sơ-ra-ên.”
39. Vậy Tư Tế Ê-lê-a-xa lấy các lư hương bằng đồng do những người mang đến dâng hương và bị chết cháy làm thành những tấm đồng dát mỏng để bọc bàn thờ.
40. Những tấm đồng đó đã trở thành một dấu để nhắc nhở dân I-sơ-ra-ên rằng không một người ngoài nào, tức một người không thuộc dòng dõi của A-rôn, được đến gần để dâng hương trước mặt CHÚA, hầu sẽ không bị chung số phận giống như Cô-ra và đồng bọn của ông, y như CHÚA đã phán về ông ấy qua Mô-sê.
41. Tuy nhiên, ngày hôm sau, cả hội chúng I-sơ-ra-ên nổi loạn chống lại Mô-sê và chống lại A-rôn; họ nói, “Các ông đã giết dân của CHÚA.”
42. Khi thấy hội chúng hiệp lại chống mình, Mô-sê và A-rôn bèn trở về Lều Hội Kiến, và kìa, mây đã ngự xuống bao phủ lều và vinh quang của CHÚA xuất hiện.
43. Mô-sê và A-rôn đến trước Lều Hội Kiến.
44. Bấy giờ có tiếng CHÚA phán với Mô-sê,
45. “Hãy dang xa khỏi hội chúng nầy, để Ta sẽ tiêu diệt chúng trong giây lát.” Nhưng hai ông sấp mặt xuống đất.
46. Mô-sê nói với A-rôn, “Xin anh lấy lư hương, lấy lửa ở bàn thờ bỏ vào, rồi bỏ hương vào lửa, xong hãy mau mau mang lư hương đến với hội chúng và chuộc tội cho họ, vì CHÚA đã nổi cơn thịnh nộ, và tai họa đã bắt đầu rồi.”
47. Vậy A-rôn lấy lư hương và làm như lời Mô-sê đã bảo. Ông chạy vào giữa đoàn dân đang tụ họp, tức giữa nơi tai họa đã khởi sự hoành hành trong dân. Ông bỏ hương vào và chuộc tội cho dân.