2. Dân chúng kêu cứu với Mô-sê; Mô-sê cầu nguyện với CHÚA, và lửa tàn lụi.
3. Vì thế nơi đó được gọi là Ta-bê-ra, vì lửa của CHÚA đã thiêu hủy họ.
4. Bấy giờ những dân ô hợp ở giữa họ thèm ăn món nầy món nọ, khiến dân I-sơ-ra-ên lại khóc lóc và thở than, “Ước gì chúng ta có thịt mà ăn!
5. Chúng ta nhớ ngày nào được ăn cá ở Ai-cập mà chẳng tốn một đồng tiền, rồi nào là dưa leo, dưa hấu, củ kiệu, củ hành, và củ tỏi.
6. Bây giờ thì linh hồn chúng ta khô cằn. Chẳng có món gì cả; ngày nào cũng chỉ thấy có mỗi một món man-na nầy.”
7. Vả, man-na là những hạt nhỏ giống như hạt ngò, có màu trắng đục tựa như nhựa hương.
8. Dân chúng đi tản mác hốt nó đem về, dùng cối xay nghiền nát hoặc cho vào cối giã ra thành bột, rồi đem nấu trong nồi hoặc làm bánh; vị của nó giống như vị của bánh ngọt làm bằng bột trộn dầu.
9. Ðêm đêm, mỗi khi sương rơi xuống trên doanh trại, thì man-na cũng rơi xuống theo.
10. Mô-sê nghe dân chúng than khóc trong gia đình họ, ở cửa lều họ. Bấy giờ CHÚA nổi giận phừng phừng, còn Mô-sê thì rất khổ tâm.
11. Mô-sê thưa với CHÚA, “Tại sao Ngài làm khổ tôi tớ Ngài như thế nầy? Tại sao con không được ơn trước mặt Ngài, đến nỗi Ngài đã chất cả gánh nặng của đoàn dân nầy trên con?
12. Con có mang thai cả đoàn dân nầy chăng? Con có sinh ra họ chăng, mà Ngài bảo con phải bồng ẵm họ trong lòng, như người vú bồng ẵm con thơ còn cho bú, để mang họ vào trong xứ mà Ngài đã thề hứa với tổ tiên họ?
13. Con biết lấy thịt ở đâu cho cả đoàn dân nầy ăn bây giờ? Vì họ đến khóc lóc với con và nói rằng, ‘Hãy cho chúng tôi thịt để chúng tôi ăn!’
14. Con không thể mang nổi đoàn dân nầy một mình, vì họ quá nặng đối với con.
15. Nếu Ngài định đối xử với con thế nầy, xin cho con được ơn trước mặt Ngài, bằng cách cất lấy mạng sống con đi, để con khỏi phải nhìn thấy nỗi khổ của con.”
16. Bấy giờ CHÚA phán với Mô-sê, “Hãy triệu tập bảy mươi trưởng lão của dân I-sơ-ra-ên lại, tức những người ngươi biết là trưởng lão của dân và những người lãnh đạo của dân. Hãy đưa họ đến Lều Hội Kiến và để họ đứng đó với ngươi.