4. Khi dân địa phương thấy con rắn độc đeo vào tay Phao-lô, họ nói với nhau, “Người nầy quả là kẻ giết người, nên dù đã thoát chết trên biển, công lý cũng không để cho sống.”
5. Nhưng Phao-lô rảy con rắn độc vào lửa, và không hề hấn gì.
6. Họ nghĩ rằng ông sẽ bị sưng phù lên hoặc sẽ ngã xuống chết tức khắc, nhưng họ đợi mãi mà không thấy có gì bất thường xảy đến cho ông, nên họ đổi ý và nghĩ ông là một vị thần.
7. Gần nơi ấy là lãnh địa của Púp-li-u vị chúa đảo. Ông ta tiếp đãi chúng tôi rất ân cần trong ba ngày.
8. Lúc ấy cha của Púp-li-u bị nóng lạnh và kiết lỵ, nằm liệt trên giường. Phao-lô đến thăm ông, đặt tay cầu nguyện, và chữa lành cho ông.
9. Thấy thế tất cả những ai trên đảo bị đau ốm đều kéo đến gặp Phao-lô, và họ đều được chữa lành.
10. Họ đã bày tỏ lòng quý trọng chúng tôi bằng nhiều cách; khi chúng tôi xuống tàu ra đi, họ đã cung cấp mọi nhu cầu cho chúng tôi.
11. Sau ba tháng chúng tôi xuống một chiếc tàu đã đến đảo để tạm trú qua mùa đông; tàu ấy đến từ A-léc-xan-ria và có hình hai thần Anh Em Sinh Ðôi chạm ở đầu tàu.
12. Khi tàu ghé Hải Cảng Sy-ra-cút, chúng tôi ở lại đó ba ngày.
13. Từ đó chúng tôi chạy dọc bờ biển và đến Rê-ghi-um; một ngày sau gió nồm nổi lên, nên ngày kế tiếp chúng tôi đã đến được Pu-tê-ô-li.
14. Tại đây chúng tôi tìm được anh chị em tín hữu. Họ mời chúng tôi ở lại với họ bảy ngày. Sau đó chúng tôi lên đường đến Rô-ma.
15. Khi anh chị em tín hữu ở Rô-ma nghe tin chúng tôi đến, một số người đã từ khu thương mại Áp-pi-u và vùng Ba Lữ Quán đến gặp chúng tôi. Khi Phao-lô thấy họ, ông cảm tạ Ðức Chúa Trời và cảm thấy vững lòng.
16. Khi chúng tôi vào đến Thủ Ðô Rô-ma, Phao-lô được phép ở riêng một mình với một người lính canh giữ.
17. Ba ngày sau, Phao-lô mời các vị lãnh đạo cộng đồng Do-thái họp lại. Sau khi họ tụ họp đông đủ, ông nói, “Thưa anh chị em, dù tôi không làm gì chống lại dân tộc chúng ta hay truyền thống của tổ tiên chúng ta, tôi đã bị bắt tại Giê-ru-sa-lem và bị nộp vào tay người La-mã.
18. Khi họ xét xử tôi, họ muốn thả tôi ra, vì họ không tìm được lý cớ nào để kết tội tử hình tôi cả.
19. Nhưng vì người Do-thái đã phản đối việc đó, nên buộc lòng tôi phải kháng cáo lên hoàng đế, chứ tôi không có điều gì chống lại dân tộc mình.
20. Vì lý do đó, tôi kính mời anh chị em đến đây để được gặp anh chị em và thưa chuyện với anh chị em việc nầy; ấy là vì hy vọng của I-sơ-ra-ên mà tôi phải mang xiềng xích nầy.”
21. Họ đáp, “Chúng tôi chẳng nhận được thư từ gì từ Giu-đê gởi đến, và cũng chẳng có anh em nào đến đây báo cáo hay nói xấu gì về ông.
22. Nhưng chúng tôi muốn nghe ý kiến của ông, bởi vì chúng tôi biết rằng ở nơi nào người ta cũng phản đối đạo giáo nầy.”