17. Cô gái đó cứ đi theo Phao-lô và chúng tôi và la to rằng, “Những người nầy là các đầy tớ của Ðức Chúa Trời Tối Cao; họ rao giảng cho các người con đường cứu rỗi.”
18. Cô ấy đã làm như thế nhiều ngày, nhưng hôm đó Phao-lô cảm thấy rất bực bội, nên ông quay lại và bảo con quỷ, “Nhân danh Ðức Chúa Jesus Christ, ta truyền cho ngươi xuất ra khỏi cô nầy.” Ngay giờ đó con quỷ xuất ra khỏi cô ấy.
19. Nhưng khi các chủ của cô khám phá ra khả năng kiếm tiền cho họ của cô đã mất, họ bắt Phao-lô và Si-la đem đến khu hành chính thương mại và nộp cho chính quyền địa phương.
20. Họ điệu các ông ra trước các quan tòa và cáo buộc, “Những người nầy đã làm xáo trộn thành phố chúng ta. Họ là những người Do-thái,
21. đến truyền bá những tập tục mà chúng ta là công dân La-mã không được phép chấp nhận hoặc làm theo.”
22. Ðám đông cũng nổi lên, hiệp với họ, chống đối hai ông. Các quan tòa truyền lịnh xé áo hai ông và cho đánh đòn hai ông.
23. Sau khi đã đánh đập hai ông thậm tệ, họ tống giam hai ông vào ngục và truyền cho cai ngục canh giữ cẩn thận.
24. Nhận được lịnh đó, viên cai ngục nhốt hai ông vào phòng giam an ninh nhất và khóa chân hai ông vào cùm.
25. Khoảng nửa đêm Phao-lô và Si-la cầu nguyện và hát thánh ca tôn ngợi Ðức Chúa Trời, trong khi các tù nhân khác lắng nghe,
26. thình lình, một cơn động đất dữ dội xảy ra, làm lắc lư cả nền ngục, khiến các cửa ngục mở toang, và xiềng xích các tù nhân đều sút ra.
27. Viên cai ngục giựt mình thức dậy và thấy các cửa ngục đều mở toang; ông tưởng các tù nhân đã trốn hết, nên rút gươm toan tự sát.
28. Nhưng Phao-lô kêu lớn tiếng rằng, “Ông đừng làm hại chính mình; chúng tôi đều còn cả đây.”