17. “Ngài đã cất xa khỏi linh hồn con an lành thịnh vượng,Con không còn biết phước hạnh là gì.”
18. Vì thế tôi nói, “Thời huy hoàng của con đã hết,Và mọi điều con hy vọng nơi CHÚA đã tiêu tan.”
19. Mỗi khi nhớ đến cuộc sống đau khổ và lang thang vô định, tôi có cảm tưởng như đang uống ngải đắng và mật đắng.
20. Những hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi, và linh hồn tôi chùn xuống.
21. Nhưng tôi chợt nhớ đến điều nầy, và nhờ đó tôi còn tia hy vọng:
22. Tình thương của CHÚA không khi nào ngưng dứt, Vì ơn thương xót của Ngài chẳng cạn kiệt bao giờ.
23. Mỗi buổi sáng chúng đều mới mẻ;Ðức thành tín của Ngài thật lớn thay!
24. Linh hồn tôi nói, “CHÚA là phần gia tài của ta, vì thế ta phải để trọn lòng tin cậy nơi Ngài.”
25. CHÚA thật tốt đối với người tin cậy Ngài, tức đối với người tìm kiếm Ngài.
26. Quả là một điều tốt cho ai để lòng trông cậy và yên lặng đợi chờ ơn giải cứu của CHÚA.
27. Quả là một điều tốt cho kẻ chịu mang ách khi còn trẻ.
28. Hãy để nó ngồi một mình và im lặng gánh chịu, vì Ngài bắt nó phải mang ách ấy;
29. Hãy để nó phải bị sấp mặt sát đất, để nó học biết thế nào là trông cậy;
30. Hãy để nó phải đưa má cho người ta vả, Hãy để nó bị đầy tủi nhục.
31. Vì CHÚA sẽ không loại bỏ đến đời đời.