1. Sao CHÚA nỡ bao phủ Ái Nữ của Si-ôn bằng cơn giận?Từ trời cao Ngài đã ném xuống đất vẻ đẹp của I-sơ-ra-ên và không nhớ đến bệ chân củaNgài trong ngày Ngài nổi giận.
2. CHÚA đã tiêu diệt không chút xót thương mọi nơi cư trú của Gia-cốp;Ngài đã phá tan các thành lũy của Ái Nữ của Giu-đa trong cơn giận của Ngài;Ngài đã khiến chúng đổ nhào xuống đất;Ngài đã làm cho vương quốc và những người lãnh đạo của nàng phải tủi nhục.
3. Trong cơn cực kỳ tức giận, Ngài đã chặt đứt tất cả các sừng của I-sơ-ra-ên;Ngài đã rút cánh tay phải của Ngài trước mặt quân thù của họ;Ngài đã đốt cháy Gia-cốp như một ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ xung quanh.
4. Ngài đã giương cung nhắm bắn như một xạ thủ của quân thù,Ngài đưa tay phải ra đánh như một kẻ nghịch;Ngài giết sạch mọi thanh niên tuấn tú trong lều Ái Nữ của Si-ôn;Ngài tuôn đổ cơn giận của Ngài ra như lửa hừng cuồng cháy.
5. CHÚA đã trở thành như một kẻ thù;Ngài đã tiêu diệt I-sơ-ra-ên;Ngài đã tiêu diệt tất cả các cung điện của nó,Khiến các thành lũy của nó ra nơi hoang phế,Làm Ái Nữ của Giu-đa gia tăng nỗi sầu thảm và bi ai.
6. Ngài đã phá tan Ðền Tạm của Ngài như người ta phá bỏ một mảnh vườn;Ngài đã phá hủy nơi nhóm lại thờ phượng của con dân Ngài.CHÚA đã làm cho những ngày đại lễ và những ngày Sa-bát ở Si-ôn không được nhớ đến nữa;Trong cơn cực kỳ tức giận, Ngài gớm ghiếc cả vua lẫn tư tế ở đó.
7. CHÚA đã loại bỏ bàn thờ của Ngài;Ngài đã ghê tởm nơi thánh của Ngài;Ngài đã trao vào tay quân thù những bức tường các cung điện của nàng;Chúng reo hò trong nhà CHÚA như người ta reo mừng trong ngày đại lễ.
8. CHÚA đã quyết định phá tan tường thành Ái Nữ của Si-ôn;Ngài đã giăng dây ra đo để tiêu diệt; Ngài không rút tay Ngài lại khi hủy diệt;Các chiến lũy và tường thành đều buồn thảm;Chúng cùng nhau suy tàn.
9. Các cổng thành của nàng đã lún sâu vào lòng đất;Ngài phá tan và bẻ gãy các then ngang cài cổng;Vua và các quan của nàng phải sống lưu đày nơi các xứ lạ,Luật Pháp đâu còn nữa, và các tiên tri của nàng chẳng thấy khải tượng nào từ CHÚA ban cho.
10. Các trưởng lão của Ái Nữ của Si-ôn ngồi dưới đất lặng thinh buồn da diết,Mặc vải thô và rải bụi trên đầu;Các trinh nữ của Giê-ru-sa-lem cúi mọp đầu xuống đất.
11. Mắt tôi hốc hác, vì khóc đến cạn khô nước mắt;Lòng dạ tôi tan nát từng cơn,Mật của tôi đổ ra trên đất vì sự hủy diệt Ái Nữ của dân tôi,Vì các trẻ thơ và các ấu nhi ngất xỉu trên các đường phố.
12. Chúng khóc lóc kêu xin với mẹ chúng,“Cho con bánh ăn và nước uống, mẹ ơi!” Rồi chúng ngất xỉu như kẻ bị tử thương trên các đường phố,Và chúng từ từ tắt thở trong vòng tay bên lòng mẹ.
13. Hỡi Ái Nữ của Giê-ru-sa-lem, ta có thể nói gì được nữa?Ta có thể so sánh ngươi với ai đây?Hỡi người trinh nữ, Ái Nữ của Si-ôn, ta có thể so sánh ngươi với ai để ta có thể an ủi ngươi?Vì sự hủy diệt giáng trên ngươi quá lớn;Vết thương của ngươi lớn như đại dương bát ngát, Ai có thể chữa lành ngươi?
14. Các tiên tri của ngươi đã thấy toàn những chuyện giả dối và tầm phào;Chúng đã không vạch rõ các tội của ngươi, hầu mong đảo ngược vận mạng của ngươi, Nhưng chúng chỉ thấy cho ngươi toàn những điều giả dối và ảo tưởng hư không.