2 Sa-Mu-Ên 3:22-35 Ban Dich 2011 (BD2011)

22. Ngay lúc đó các tôi tớ của Ða-vít và Giô-áp vừa từ một trận đột kích trở về, mang theo nhiều chiến lợi phẩm. Lúc ấy Áp-ne không còn ở với Ða-vít tại Hếp-rôn nữa, vì vua đã cho ông đi về, và ông đã ra đi bình an.

23. Nhưng khi Giô-áp và các binh sĩ đi với ông vừa trở về, có người báo cho Giô-áp hay rằng, “Áp-ne con của Ne có đến gặp đức vua, nhưng vua đã cho ông ấy đi về, và ông ấy đã ra đi bình an rồi.”

24. Giô-áp vội vàng đến gặp vua và nói, “Ngài đã làm gì vậy? Nầy, Áp-ne đã đến gặp ngài, tại sao ngài lại để cho hắn ra đi và hắn đã đi mất rồi?

25. Ngài chắc hẳn đã nhận biết rằng Áp-ne đến để gạt ngài, để biết đường đi nước bước của ngài, và để biết những gì ngài định làm.”

26. Sau khi Giô-áp rời khỏi Ða-vít, ông sai các sứ giả tức tốc đuổi theo Áp-ne. Họ theo kịp ông ở Giếng Si-ra và mời ông trở lại, nhưng Ða-vít chẳng hay biết gì về việc đó.

27. Khi Áp-ne vừa đến Hếp-rôn, Giô-áp đưa ông ra bên cổng thành như thể để nói chuyện riêng với ông, và tại đó Giô-áp đã bất chợt đâm vào bụng Áp-ne, để trả thù cho máu của A-sa-ên em mình, và Áp-ne đã chết.

28. Khi Ða-vít nghe tin ấy, ông nói, “Vương quốc của ta và ta đều vô tội đời đời trước mặt CHÚA về máu của Áp-ne con của Ne.

29. Nguyện máu ấy đổ lại trên đầu Giô-áp và trên toàn thể nhà cha nó. Nguyện trong nhà Giô-áp sẽ không bao giờ thiếu người bị bịnh lậu, cùi hủi, què quặt, chết vì gươm, hay đói khổ.”

30. Như vậy Giô-áp và A-bi-sai em ông đã ám sát Áp-ne, vì ông ấy đã giết chết A-sa-ên em trai họ trong trận chiến tại Ghi-bê-ôn.

31. Ða-vít nói với Giô-áp và tất cả quân lính đang theo mình, “Hãy xé rách áo quần các ngươi ra, hãy lấy vải tang mặc vào, và hãy khóc cho Áp-ne.” Rồi Vua Ða-vít đi sau quan tài.

32. Vậy, người ta chôn Áp-ne tại Hếp-rôn. Vua bật lên khóc lớn tiếng tại ngôi mộ của Áp-ne, và mọi người có mặt đều khóc theo.

33. Ðoạn vua ngâm một bài ai ca về Áp-ne rằng,“Áp-ne há phải chết như một kẻ khờ dại sao?

34. Hai tay ông không bị trói;Hai chân ông không bị xiềng;Như một người ngã gục trước quân gian ác thể nào,Ông đã bị ngã gục cũng thể ấy.”Bấy giờ mọi người lại khóc thương ông nữa.

35. Sau đó mọi người đều khuyên Ða-vít nên ăn một chút gì khi trời vẫn còn sáng, nhưng Ða-vít thề, “Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt ta cách nặng nề, nếu ta nếm một miếng bánh hoặc ăn một món gì trước khi mặt trời lặn.”

2 Sa-Mu-Ên 3