10. Vua đáp, “Ta phải làm gì với các ngươi đây, hỡi các con trai của bà Xê-ru-gia? Hãy để nó nguyền rủa, vì nếu CHÚA đã sai nó, ‘Hãy nguyền rủa Ða-vít,’ thì ai có thể bảo, ‘Tại sao ngươi làm thế?’”
11. Ða-vít lại nói với A-bi-sai và tất cả bầy tôi của ông, “Các ngươi thấy đó, ngay cả con trai ta, do ta sinh ra, mà còn muốn lấy mạng ta, huống chi tên Bên-gia-min nầy? Cứ để yên cho nó, và cứ để nó nguyền rủa. Biết đâu CHÚA đã bảo nó làm thế.
12. Biết đâu CHÚA nhìn thấy nỗi khổ nhục ta đang chịu, và CHÚA sẽ đền bù cho ta bằng phước hạnh vì những lời hắn nguyền rủa ngày nay.”
13. Vậy Ða-vít và những người theo ông cứ đi đường mình, còn Si-mê-i thì đi dọc theo sườn núi, đối ngang với ông, vừa đi vừa nguyền rủa. Ông ấy lấy đá liệng vào vua và hốt bụi ném vào vua.
14. Khi Ða-vít và những người theo vua đến được bờ Sông Giô-đanh, họ mệt lả. Họ dừng lại tại đó nghỉ lấy sức.
15. Trong khi đó Áp-sa-lôm và toàn dân, tức toàn quân I-sơ-ra-ên, tiến vào Giê-ru-sa-lem; có A-hi-thô-phên đi với họ.
16. Bấy giờ, Hu-sai người Ạc-ki, bạn của Ða-vít, đến với Áp-sa-lôm. Hu-sai nói với Áp-sa-lôm, “Vua vạn tuế! Vua vạn tuế!”
17. Áp-sa-lôm nói với Hu-sai, “Lòng trung thành của ông đối với bạn ông như thế sao? Tại sao ông không đi theo bạn ông?”
18. Hu-sai đáp với Áp-sa-lôm, “Thưa không. Tôi chỉ theo người nào CHÚA, dân nầy, và toàn quân I-sơ-ra-ên đã chọn thôi. Tôi sẽ thuộc về người ấy và ở với người ấy.
19. Hơn nữa, tôi sẽ phục vụ ai? Há chẳng phải tôi sẽ phục vụ con trai của cha ngài sao? Tôi đã phục vụ cha ngài thế nào, tôi cũng sẽ phục vụ ngài thể ấy.”