11. Có hai trăm người ở Giê-ru-sa-lem đi với Áp-sa-lôm. Họ được mời và đi dự cách vô tư chứ không hề hay biết chuyện gì sẽ xảy ra.
12. Khi dâng tế lễ, Áp-sa-lôm cũng sai người đến mời A-hi-thô-phên người Ghi-lô, mưu sĩ của Ða-vít, và rước ông ấy từ Thành Ghi-lô đến. Thế lực của bọn mưu phản càng ngày càng mạnh, dân chúng đi theo Áp-sa-lôm càng ngày càng đông.
13. Một sứ giả đến báo cho Ða-vít hay, “Lòng dân I-sơ-ra-ên bây giờ đã theo Áp-sa-lôm cả rồi.”
14. Ða-vít nói với toàn thể bầy tôi của ông tại Giê-ru-sa-lem, “Hãy đứng dậy. Chúng ta phải chạy trốn, chứ không chúng ta sẽ không thoát khỏi Áp-sa-lôm. Chúng ta phải đi ngay; nếu không, chẳng bao lâu nó sẽ đuổi kịp chúng ta, giáng họa trên chúng ta, và dùng gươm giết dân trong thành.”
15. Bầy tôi của vua đáp với vua, “Chúng tôi là bầy tôi của ngài. Chúng tôi sẽ làm những gì đức vua, chúa thượng của chúng tôi, quyết định.”
16. Vậy vua và toàn thể hoàng gia ra đi, chỉ để lại mười cung phi trông coi cung điện.
17. Vua ra đi với tất cả những người đi theo mình. Họ dừng lại nơi căn nhà cuối cùng ở ngoại vi kinh thành.
18. Bấy giờ tất cả các tôi tớ của vua đi qua trước mặt vua; tất cả những người trong đội quân Kê-rê-thi, tất cả những người trong đội quân Pê-lê-thi, và tất cả những người trong đội quân Ghít-ti, tức sáu trăm người từ Gát đã theo vua. Hết thảy đều đi qua trước mặt vua.
19. Vua nói với Ít-tai người Ghít-ti, “Tại sao ngươi đi theo chúng ta? Hãy trở về và theo vua mới, vì ngươi là người ngoại quốc và đã sống lưu vong khỏi xứ sở mình.
20. Ngươi chỉ mới đến hôm qua, lẽ nào hôm nay ta bắt ngươi phải đi theo ta lang thang rày đây mai đó, mà chính ta cũng chưa biết mình sẽ đi đâu sao? Hãy trở về và dẫn các anh em ngươi trở về. Nguyện lòng thương xót và lòng trung thành ở với ngươi.”
21. Ít-tai đáp lời vua và nói, “Nguyện CHÚA hằng sống chứng giám, và tôi xin chỉ sinh mạng của đức vua, chúa thượng của tôi, mà thề: hễ đức vua, chúa thượng của tôi, đi đâu, tôi sẽ đi theo hầu hạ đến đó, bất kể sống hay chết.”
22. Ða-vít nói, “Hãy đi và đi qua.” Vậy Ít-tai người Ghít-ti và tất cả chiến sĩ của ông, cùng mọi người trong gia đình của họ, luôn cả các con nhỏ của họ, đều đi qua.
23. Dân trong cả miền đó bật khóc lớn tiếng khi thấy tất cả những người theo vua đi qua. Sau cùng, vua cũng đi qua Khe Kít-rôn, và mọi người đều tiến thẳng vào đồng hoang.