4. Nhờ Ðấng Christ chúng tôi có được niềm tin vững vàng như thế về Ðức Chúa Trời.
5. Chúng tôi không cho rằng nhờ khả năng của mình mà chúng tôi đã làm được việc gì, nhưng khả năng chúng tôi có được là do Ðức Chúa Trời ban.
6. Ngài là Ðấng đã ban cho chúng tôi khả năng làm những đầy tớ của giao ước mới, không phải giao ước bằng văn tự, nhưng giao ước bằng Ðức Thánh Linh, vì văn tự giết chết, nhưng Ðức Thánh Linh làm cho sống.
7. Vậy nếu chức vụ của sự chết được ghi khắc bằng văn tự trên những bảng đá mà còn được vinh hiển dường ấy, đến nỗi dân I-sơ-ra-ên không thể nhìn vào mặt Mô-sê vì hào quang rực rỡ nhưng chóng phai tàn trên mặt ông,
8. thì chức vụ của Ðức Thánh Linh lại càng không vinh hiển nhiều hơn sao?
9. Vì nếu chức vụ của sự kết án mà còn được vinh hiển dường ấy, thì chức vụ của sự công chính càng được vinh hiển nhiều hơn biết dường nào.
10. Thật vậy về trường hợp nầy, những gì vốn đã vinh hiển không còn được vinh hiển nữa, vì vinh hiển sau quá rực rỡ.
11. Vì nếu những gì chóng qua mà còn được vinh hiển như thế, thì những gì trường tồn sẽ được vinh hiển nhiều hơn biết dường bao.
12. Vì có niềm hy vọng như thế, nên chúng tôi đã hành động bạo dạn.
13. Chúng tôi không như Mô-sê, người phải lấy một tấm màn che mặt lại, để dân I-sơ-ra-ên khỏi nhìn thấy ánh hào quang chóng phai tàn.
14. Thế mà tâm trí họ vẫn tối tăm, vì cho đến ngày nay, khi đọc Cựu Ước, tấm màn che ấy vẫn còn chưa được gỡ đi, bởi vì chỉ trong Ðấng Christ tấm màn ấy mới bị bỏ đi.
15. Nhưng cho đến ngày nay, mỗi khi nghe đọc Luật Pháp của Mô-sê, tấm màn che kín lòng họ vẫn còn đó.
16. Chỉ khi nào một người quay về với Chúa, tấm màn ấy mới được cất khỏi người ấy.