1. Sau khi Ða-vít trả lời Sau-lơ, tâm hồn của Giô-na-than gắn bó với tâm hồn của Ða-vít. Giô-na-than yêu thương Ða-vít như chính mình.
2. Hôm đó, Sau-lơ giữ chàng lại và không cho chàng về nhà cha chàng nữa.
3. Bấy giờ Giô-na-than lập một giao ước với Ða-vít, vì ông yêu thương chàng như chính mình.
4. Giô-na-than cởi áo chàng đang mặc, tặng Ða-vít, cùng với bộ binh giáp, luôn cả gươm, cung, và đai thắt lưng.
5. Mỗi khi Sau-lơ sai chàng đi đâu, chàng luôn luôn được thành công. Vì thế, Sau-lơ đặt chàng chỉ huy quân tác chiến. Việc ấy được đẹp lòng toàn dân và cũng đẹp lòng các triều thần của Sau-lơ nữa.
6. Sau khi Ða-vít đánh hạ tên Phi-li-tin, đoàn quân chiến thắng trở về, các phụ nữ trong các thành của I-sơ-ra-ên kéo ra đón mừng Vua Sau-lơ. Họ dùng trống con và các thứ nhạc khí vui mừng ca hát và nhảy múa.
7. Các phụ nữ ấy vừa nhảy múa vừa hát:“Sau-lơ giết hằng ngàn,Còn Ða-vít giết hằng vạn.”
8. Nghe thế Sau-lơ rất giận, vì câu hát ấy làm chạm tự ái của ông. Ông nói, “Người ta cho Ða-vít giết hằng vạn, còn ta chỉ giết có hằng ngàn. Bây giờ nó đâu còn thiếu gì nữa ngoại trừ cái ngai vua phải không?”
9. Bắt đầu từ hôm đó, Sau-lơ nhìn Ða-vít với ánh mắt ganh tị.