1 Cô-Rinh-Tô 15:17-30 Ban Dich 2011 (BD2011)

17. Và nếu Ðấng Christ đã không sống lại, thì đức tin của anh chị em là vô ích; anh chị em vẫn còn sống trong tội lỗi mình.

18. Như vậy những người đã ngủ trong Ðấng Christ đều đã chết mất.

19. Nếu chúng ta chỉ hy vọng trong Ðấng Christ về đời nầy mà thôi, thì trong mọi người, chúng ta là đáng thương hại hơn cả.

20. Nhưng sự thật là Ðấng Christ đã từ cõi chết sống lại rồi. Ngài là trái đầu mùa của những người đã ngủ.

21. Vì bởi một người sự chết đã đến, thì bởi một Người sự sống lại cho những người chết cũng sẽ đến.

22. Vì trong A-đam mọi người đều chết, thì trong Ðấng Christ mọi người đều sẽ được làm cho sống lại.

23. Nhưng mỗi người sẽ theo thứ tự của mình: Ðấng Christ là trái đầu mùa nên sống lại trước hết, kế đó đến lượt những người thuộc về Ðấng Christ sẽ sống lại trong sự hiện đến của Ngài.

24. Sau đó sự cuối cùng sẽ đến, khi Ngài trao vương quốc lại cho Ðức Chúa Trời là Cha, sau khi Ngài đã phế bỏ tất cả quyền cai trị, tất cả quyền hành và quyền lực.

25. Vì Ngài phải trị vì cho đến khi Ngài đặt mọi kẻ thù của Ngài dưới chân Ngài.

26. Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là tử thần.

27. Vì Ðức Chúa Trời sẽ bắt mọi vật phải đầu phục dưới chân Ngài. Nhưng khi nói “mọi vật phải đầu phục” thì hiển nhiên là ngoại trừ Ðấng bắt mọi vật phải đầu phục Ngài.

28. Khi mọi vật đã đầu phục Ngài rồi, thì chính Ngài là Con, cũng sẽ đầu phục Ðấng đã khiến mọi vật đầu phục Ngài, để Ðức Chúa Trời luôn là Ðấng trị vì tối thượng trong mọi sự và trên mọi loài.

29. Nếu không, những người chịu báp-têm thay cho những người chết có hy vọng gì? Nếu những người chết không sống lại, thì tại sao họ chịu báp-têm thay cho những người chết?

30. Và tại sao chúng tôi phải đương đầu với nguy hiểm từng giờ?

1 Cô-Rinh-Tô 15